Suy niệm Lời Chúa – Chúa nhật 5 Thường niên năm C

Trong một cuộc triển lãm ghi dấu ngày con tàu Titanic khổng lồ chìm sâu dưới đáy đại dương, người ta trưng ra 2 bức ảnh với 2 chủ đề trái ngược. Bức ảnh thứ nhất chụp cảnh con tàu vĩ đại đang từ từ chìm sâu xuống lòng biển trước cặp mắt kinh hoàng của hàng ngàn người. Tác giả chú thích bên dưới: “Sự yếu ớt của con người và sức mạnh khủng khiếp của thiên nhiên”. Tấm ảnh thứ 2 chụp cảnh một hành khách quý phái nhường chỗ của mình trên chiếc cano cứu hộ cho một phụ nữ. Người phụ nữ được cứu sống còn vị khách chấp nhận cái chết. Tác giả chú thích : “Sự yếu ớt của thiên nhiên và sức mạnh của tình yêu con người”. Tổng hợp cả 2 bức ảnh, người ta muốn nói lên một điều, đó là con người thật nhỏ bé và mong manh trước vũ trụ bao la, nhưng con người sẽ trở nên vĩ đại và cao cả nhờ tình yêu hiến tặng cho nhau.

Hôm nay chúng ta cũng được mời gọi nhìn vào sự yếu đuối và mỏng dòn nơi thân phận con người, nhưng chúng ta sẽ tìm được sức mạnh lớn lao khi tín thác vào ân sủng và tình yêu của Thiên Chúa.

“ Thưa Thầy, chúng  con đã vất cả suốt đêm mà không bắt  được gì cả”. Trong bài Tin mừng hôm nay, Phêrô đã giãi bày với Chúa về sự bất lực nơi mình. Cũng vậy, trong bài đọc 2, Thánh Phaolô đã tự thú : “ Tôi không đáng được gọi là Tông đồ, vì đã ngược đãi Hội Thánh của Thiên Chúa” (1Cor 15,9). Đây là 2 con người vĩ đại, 2 cột trụ của Giáo Hội, nhưng cả 2 đều có chung một quá khứ chẳng mấy sáng sủa. Phêrô thì bộc trực, nóng vội, thậm chí còn là một anh học trò phản bội. Quá khứ của Phaolô còn đáng sợ hơn. Ngài là một tay sát thủ chuyên nghiệp chuyên lùng bắt và sát hại các Kitô hữu, trong đó có Stêphanô. Cả Thánh Phêrô và Thánh Phaolô đều bày tỏ sự bất lực nơi thân phận mình. Các Ngài cảm thức sự mong manh yếu đuối qua các lỗi lầm đã phạm.

“Vâng lời Thầy, con sẽ thả lưới”. Đây là một thái độ của đức tin, tín thác vào quyền năng và ân sủng của Chúa. Phêrô là một anh thuyền chài chuyên nghiệp, dày dạn kinh nghiệm. Ông đã từng sinh sống bằng nghề đánh cá suốt bao năm qua. Nhưng con người dù có tài giỏi đến mấy cũng sẽ có lúc gặp thất bại cay đắng. Các Tông đồ đã trải nghiệm thế nào là sự nghiệt ngã của cuộc đời, đặc biệt sau cái chết của Gioan tiền hô trong tù ngục. Vì vậy sau khi sai các Tông đồ đi thực tập truyền giáo, Chúa mời gọi các ông hãy lui vào nơi thanh vắng để nghỉ ngơi (Mc 6,31). Đây không phải là sự nghỉ ngơi thân xác, nhưng Chúa mời gọi các ông lui về, để Thầy trò cận kề bên nhau, ôn lại những gì đã qua, cảm thấu được sự yếu đuối và nghiệt ngã nơi phận người hầu mở toang tâm hồn cho ân sủng phủ ngập. Chúa còn nói thêm: “ Không có Ta chúng con không làm được gì” (Ga 15,5).

Nơi Phaolô, chúng ta cũng thấy được sự giằng co giữa tội lỗi và  ân sủng, giữa ánh sáng và bóng tối, giữa sự sống và sự chết. Chúa nói với Phaolô : “Ơn Ta đủ cho ngươi”. Phaolô cảm thức rất sâu sự bất toàn của mình nên đã tự bộc bạch : “ Đức Giêsu đến cứu chuộc những con người tội lỗi, và người tội lỗi đầu tiên là chính tôi”. Một con người đã cầm gươm sát hại bao Kitô hữu lại được ân sủng biến đổi, trở nên một Tông đồ vĩ đại, một sứ giả lừng danh công bố về tình yêu Thiên Chúa cho con người. Trong lá thơ gửi giáo đoàn Rôma, Thánh Phaolô đã thấm thía kinh nghiệm bản thân và khẳng quyết: “Ở đâu tội lỗi càng nhiều, ở đó ân sủng càng chan chứa”. Trong bài đọc 2 hôm nay, Phaolô cũng nhắc lại sự thâm tín này. Ngài viết: “ Tôi là người hèn mọn nhất trong số các Tông đồ. Nhưng tôi có là gì cũng là nhờ ơn Chúa, và ơn người ban cho tôi đã không vô hiệu. Tôi đã làm việc nhiều hơn các vị khác, nhưng không phải tôi mà là ơn Chúa ở cùng với tôi (1Cor 15,4-10).

Tín thác vào sức mạnh của ân sủng và quyền năng Thiên Chúa là chìa khóa để hóa giải tất cả những vết đen của quá khứ. Tội nhiều hay tội ít không quan trọng, chỉ cần chúng ta biết trải lòng mình ra để ơn thánh tác động. Thánh Tôma Aquinô đã nói: “Ai sa ngã trong tội lỗi, đó là một con người bình thường. Kẻ nào ở lì trong tội, đó là ác quỷ. Còn ai biết chỗi dậy sau những nhớp nhúa của tội lỗi và tín thác vào ơn trên, người đó là một vị Thánh”. Nguyên tắc này chúng ta thấy rõ nét nơi Phêrô và Phaolô.

Sau khi Phêrô chối thầy, ánh mắt Chúa đã quét ngang khuôn mặt ông nơi sân nhà thượng tế Caipha. Tia sáng tình yêu đã khơi dậy nơi Phêrô cảm thức thống hối, và biến đổi con người mong manh này trở nên một Tông đồ vĩ đại. Cũng vậy, ánh sáng hắt ra từ trời cao đã chọc thủng đôi mắt thân xác của Phaolô trên đường đi Damas, nhưng cũng chính nguồn sáng tình yêu ấy lại khai mở cặp mắt đức tin nơi tâm hồn Ngài. Đó là ánh sáng của tình yêu, đã thẩm thấu vào sâu tận trái tim của thánh nhân nên Ngài đã viết: “Không có gì có thể tách tôi ra khỏi lòng yêu mến của Thiên Chúa trong Đức Kitô”.

Đây là đoạn kết của cuộc hành trình biến đổi nội tâm. Thánh Luca đã kết thúc trình thuật Tin mừng hôm nay nói về sự chiến thắng của ân sủng trước sức mạnh của tội lỗi. Ơn Chúa đã tạo ra sự biến đổi. Phêrô đã bỏ mọi sự đi theo Đức Giêsu. Cũng vậy, chàng đại ca Phaolô một thời tung hoành oanh liệt đã chấp nhận ‘gác kiếm’ để trở nên một dũng sỹ phục vụ cho Tin mừng. Thanh kiếm ngày xưa Ngài đã dùng để sát hại các Kitô hữu đã được gác lại, thay bằng một thanh gươm khác sắc bén hơn, lợi hại hơn, đó là thanh gươm của lòng mến. Thánh Phaolô đã diễn bày thanh gươm tuyệt chiêu ấy qua một bài ca bất hủ, mà chúng ta vẫn gọi là bài ca Đức mến, được viết trong lá thư thứ nhất Ngài gửi cho giáo đoàn Corintô. Đó là ân sủng cao quý nhất, trổi vượt hơn tất cả mọi ân sủng (1 Cor 12, 31). Đức mến chính là con đường ơn gọi của Thánh Phaolô. Tình yêu cũng chính là điều kiện Chúa Giêsu đặt ra để chọn Phêrô và bác dân chài Galilê đã đáp trả mạnh mẽ quyết liệt: “Phêrô anh có yêu mến Thầy hơn những người này không? Thưa Thầy, Thầy biết mọi sự, Thầy biết con yêu mến Thầy”.

Để nói lên lòng yêu mến đáp trả, các môn đệ đã bỏ mọi sự và đi theo Ngài.

Kết luận

Có một vị Linh mục coi sóc một họ đạo toàn tòng. Ngày Thứ Tư Lễ Tro ăn chay kiêng thịt, Ngài đi bách bộ quanh ngôi làng để thăm hỏi giáo dân. Đến một căn nhà nọ, Cha xứ gặp một thanh niên đang ngồi nhâm nhi trước đĩa thịt chó với chai rượu bên cạnh. Ngài nhắc nhở khéo léo : “ Hình như hôm nay con quên là ngày ăn chay kiêng thịt ?”. “Thưa Cha con vẫn nhớ”. “ Hay là bác sĩ cho phép vì con đang ốm ?”. “Thưa Cha không phải thế, con vẫn mạnh khỏe”. “Hay là con…? Chàng thanh niên trả lời ngay, chẳng cần giấu diếm quanh co: “ Hôm nay con ăn thịt, chỉ vì con thèm quá, thưa Cha.” . Nghe thế, vị linh mục ngước mắt lên trời cầu nguyện: “Lạy Chúa, con tạ ơn Chúa vì các bạn trẻ ngày nay đã dạy con nhiều bài học. Các bạn đã khiêm tốn nhận lỗi của mình chứ không xấu hổ để phải nói dối.”

Khiêm tốn nhận ra lầm lỗi của bản thân là khởi đầu con đường nên thánh nơi các vị Thánh, cụ thể nơi Phêrô và Phaolô. Khi nhận ra sự bất lực và yếu đuối nơi mình để tín thác tuyệt đối vào ơn Chúa chính là lúc chúng ta cũng đang bắt đầu trở nên những con người vĩ đại.

Văn Hào, SDB

Check Also

Hosanna! Hosanna! Hosanna!…

Hosanna! Hosanna! Hosanna!… Trong tiếng đám đông hô vang từng đợt từng đợt tung hô …