Tháng 11 được dành để nhớ đến những người đã khuất. Ðã có thời người ta cho rằng theo đạo là bất hiếu, vì không lo giỗ chạp, cúng vái, nhang đèn…Nhưng trong niềm tin của Kitô giáo, điều người chết cần không phải là đồ ăn hay vàng mã, mà là cầu nguyện, hy sinh, việc lành và thánh lễ. Ngọn lửa luyện ngục tuy gây nhiều đau đớn không nguôi, nhưng có sức tẩy luyện, biến đổi và thánh hóa. Có thể nói các linh hồn ở luyện ngục có phúc hơn ta, vì họ biết chắc chắn sớm muộn gì cũng vào thiên đàng. Chính vì thế họ vui lòng để cho tình yêu Chúa thanh lọc, và càng lúc càng trở nên hoàn hảo hơn để đến gần bên Chúa. Chúng ta cần sống mầu nhiệm các thánh thông công. Các thánh trên trời chuyển cầu cho Hội Thánh dưới thế. Hội Thánh dưới thế chuyển cầu cho các linh hồn đau khổ. Tất cả liên đới với nhau như các chi thể của một thân thể.
Trong tháng này Hội Thánh mời chúng ta đi viếng nghĩa trang để cầu nguyện cho các người thân yêu đã lìa đời. Những hàng mộ nói với ta về cái chết không sao tránh được. Dù già hay trẻ, dù khỏe hay đau, dù giàu hay nghèo, nhưng cuối cùng cái chết vẫn là điểm hẹn.
Cái chết được chia đều cho mọi người. Nhưng, Nghĩa trang có phải là nơi an nghỉ cuối cùng không?
Con người còn gì khi thân xác nát tan trong lòng đất? Nhờ Ðức Giêsu phục sinh mà mầu nhiệm cái chết được vén mở. Cái chết chỉ là nhịp cầu đưa ta vào cõi sống. Nghĩa trang không phải là điểm dừng sau cùng của con người. Biết rằng con người sống là để chết, nhưng chết là để sống mãi, sống một cuộc sống hạnh phúc tuyệt vời hơn nhiều.
Cùng với thánh Phanxicô, xin gọi cái chết là chị – Chị Chết. Chúng ta xác tín trong niềm tin mãnh liệt vào Đức Kitô phục sinh rằng, những nấm mồ không chôn cất được niềm hy vọng, nghĩa trang không phải là điểm hẹn cuối cùng của mầu nhiệm sự chết. Nó chỉ là dấu mốc giúp chúng ta nuôi dưỡng niềm hy vọng và dấu chỉ thức tỉnh cho người còn sống! Ước gì người Kitô hữu học được nghệ thuật sống nhờ biết đón lấy cái chết trong niềm hy vọng tin yêu.
Xin cho chúng ta nghe được lời dạy dỗ của cái chết. Cái chết cho thấy cuộc sống thật mong manh, ngắn ngủi. Nhưng cũng chính vì thế, từng giây phút trôi qua của mỗi người thật quý báu. Cái chết bất ngờ mời gọi chúng ta luôn tỉnh thức. Nghĩa trang nhắc nhở chúng ta là khách lữ hành, từng ngày đang trên đường về quê hương vĩnh cửu…
Cát Trắng, FMSR