BƯỚC ĐI TRONG ÁNH SÁNG

(Cv 12, 24 – 13, 5a; Ga 12, 44-50)

Trong bài đọc 1 hôm nay, chúng ta nghe về việc Banaba và Saolô sau khi tham dự công đồng Giêrusalem trở về mang theo một người mà chúng ta rất quen thuộc, đó là Thánh Máccô. Chi tiết này nhắc nhở cho chúng ta biết rằng công việc rao giảng Tin Mừng, ngoài việc cần đến ơn Chúa, còn cần đến sự cộng tác của người khác. Chúng ta sẽ không làm được gì nếu chúng ta khép lòng mình lại và không muốn người khác chung tay vào trong công việc của chúng ta.

Tuy nhiên, kinh nghiệm cuộc sống cho chúng ta hay rằng, mỗi người là một cá vị, không thể lặp lại; nghĩa là trước khi chúng ta sinh ra không ai giống chúng ta và sau khi chúng ta chết cũng không ai giống chúng ta. Mỗi người là một cá vị trước mặt Thiên Chúa. Vì vậy, mỗi người có một nhiệm vụ mà Thiên Chúa đã mời gọi từ muôn thuở. Trong số các ngôn sứ và thầy dạy, Thiên Chúa muốn dành riêng Banaba và Saolô cho Ngài, để lo công việc Ngài đã kêu gọi hai người ấy làm” (Cv 13, 2). Hai ông được dành riêng cho Chúa để loan báo Tin Mừng cho dân ngoại. Thế nhưng nhiều lần trong cuộc sống, chúng ta không nhìn thấy sự cá vị và đặc trưng của chính mình và của người khác, chúng ta mong muốn được như người khác, làm những việc như người khác hoặc bắt người khác nghĩ và làm giống mình. Khi làm như thế, chúng ta đã đánh mất ơn riêng mà Chúa Thánh Thần ban cho mỗi người. Sự cộng tác hay hiệp nhất chỉ xảy ra khi chúng ta tôn trọng sự khác biệt của nhau. Nếu không có sự khác biệt, sẽ không có sự hiệp nhất, chỉ có sự đồng nhất.

Bài Tin Mừng hôm nay nói về việc những người không tin sẽ bị kết án. Từ chối Chúa Giêsu là từ chối Chúa Cha, Đấng đã sai Ngài, là chống đối mệnh lệnh của Chúa Cha, là sẽ bị xét xử. Chúng ta thấy điều này ngay trong những lời đầu tiên của trình thuật: “Khi ấy, Đức Giêsu lớn tiếng nói rằng: ‘Ai tin vào tôi, thì không phải là tin vào tôi, nhưng là tin vào Đấng đã sai tôi; ai thấy tôi là thấy Đấng đã sai tôi’” (Ga 12, 44-45). Những lời này cho thấy, Chúa Giêsu đến làm mọi sự nhân danh Chúa Cha. Chúng ta có thể nói Ngài là một ‘tấm gương trong suốt,’ qua Ngài chúng ta nhìn thấy Chúa Cha. Chúng ta là những người tin vào Chúa Giêsu và như thế là tin vào Chúa Cha, Đấng đã sai Chúa Giêsu. Điều này ai trong chúng ta cũng có thể tự hào vỗ ngực nói đến. Tuy nhiên, điều làm chúng ta xét lại mình là việc Chúa Giêsu nói: “Ai thấy tôi là thấy Đấng đã sai tôi.” Chúng ta có dám khẳng định: Ai thấy tôi là thấy Đấng tôi đã tin vì tôi là ‘hiện thân’ của Ngài không? Chúng ta phải sống thế nào, để qua cuộc sống chúng ta, nhất là lời ăn tiếng nói và hành động, những người khác nhìn thấy Chúa Giêsu đang sống trong chúng ta.

Chúa Giêsu tiếp tục khẳng định, Ngài được sai đến thế gian để là ánh sáng cho thế gian: “Tôi là ánh sáng, tôi đã đến thế gian, để bất cứ ai tin vào tôi, thì không ở lại trong bóng tối” (Ga 12, 46). Ở đây, đề tài về ánh sáng và bóng tối được sử dụng. Chính niềm tin vào Chúa Giêsu là Đấng được sai đến thế gian là tiêu chuẩn phân biệt ai ở trong ánh sáng và ai trong bóng tối. Những người sống trong bóng tối là những người sẽ bị xét xử vì đã không nghe lời Chúa Giêsu: “Ai nghe những lời tôi nói mà không tuân giữ, thì không phải chính tôi xét xử người ấy, vì tôi đến không phải để xét xử thế gian, nhưng để cứu thế gian. Ai từ chối tôi và không đón nhận lời tôi, thì có quan toà xét xử người ấy…” (Ga 10, 47-49). Chúa Giêsu đã liên kết đề tài nghe – tuân giữ – xét xử – cứu độ lại với nhau trong những lời trên. Nhưng điều làm cho những hành động trên xảy ra là việc Ngài được sai đến thế gian bởi Chúa Cha để nói những điều Chúa Cha đã truyền lệnh cho Ngài. Như thế, hành vi nghe – tuân giữ – xét xử – cứu độ không chỉ dừng lại ở Chúa Giêsu, nhưng hướng những người tin đến Chúa Cha, Đấng nói với họ, muốn họ tuân giữ lời Ngài, Đấng sẽ xét xử và ban cho họ sự sống đời đời. Chúa Giêsu chỉ nói những gì Chúa Cha đã truyền lệnh. Ngài không tự mình nói gì. Điều này cho thấy sự hiệp nhất của Ngài với Chúa Cha: “Cha tôi và Tôi là một.” Sự “nên một giữa Chúa Cha và Chúa Giêsu đã làm cho Ngài thốt lên: “Và tôi biết: mệnh lệnh của Người là sự sống đời đời. Vậy, những gì tôi nói, thì tôi nói đúng như Chúa Cha đã nói với tôi” (Ga 12, 50). Điều này nhắc nhở chúng ta rằng, chỉ những người luôn kết hợp với Thiên Chúa, với Chúa Giêsu mới có thể nghe, nói và tuân giữ lời của Thiên Chúa. Họ sẽ không bị xét xử và được ân thưởng ơn cứu độ.

Lạy Chúa Giêsu, là ánh sáng của đời con. Xin dẫn con bước đi trong ánh sáng và ơn cứu độ của Ngài. Amen.

Hoa Ven Đường

Check Also

TÂM TÌNH THƠ MỌN BÊN CHA

TÂM TÌNH THƠ MỌN BÊN CHA                    …